NHIỆM VỤ CỨU VỚT NAM CHÍNH BỆNH NAN Y

Chương 63

Avatar Ốc Sên
4,299 Chữ


Đối với ông chủ Phương muốn nói lại thôi, Lục Chiết hỏi chú ấy: "Chú Phương, chú muốn nói với cháu cái gì sao?"

 

"Không có." Ông chủ Phương nhanh chóng lắc đầu, chú ấy uống một ngụm cà phê, chịu đựng nóng, làm bộ khen một câu: "Cà phê này cũng không tệ lắm, khó trách Tiểu Từ nói thích đồ uống của cửa hàng này."

 

Chú ấy nhìn về phía Lục Chiết: "Tiểu Chiết, cháu có rảnh cũng có thể đi mua một ly nếm thử, chú đi làm trước đây."

 

Ông chủ Phương cảm thấy bản thân đã tận lực. Cho dù suy đoán của chú ấy có đúng hay không, ít nhất cũng để Lục Chiết có sự cảnh giác.

 

Khách bên trong cửa hàng đồ uống càng ngày càng nhiều, không ít người đều tới vì Quý Trì. Ai lại không yêu anh trai nhỏ đẹp trai? Đặc biệt còn là chàng trai cao lớn soái khí, khí chất thiên lãnh, lớn lên còn đẹp hơn cả nam minh tinh như vậy.

 

Tô Từ quan sát nhân viên xong, còn lưu ý khách đang xếp hàng. Bọn họ đều là một ít cô gái trẻ tuổi đáng yêu, các cô ấy khi thấy Quý Trì thì đều đỏ mặt, thanh âm cũng trở nên ôn nhu, căn bản nhìn không ra sẽ có người thương tổn Quý Trì.

 

Nhìn đồng hồ, Tô Từ cảm thấy nhàm chán, muốn rời đi.

 

Lục Chiết cũng không ngốc. Sắc mặt của ông chủ Phương khác thường, đối với hắn muốn nói lại thôi, hai lần đều nhắc đến cửa hàng đồ uống và Tô Từ, hắn vẫn nên đi tới một chuyến.

 

Bên ngoài, Lục Chiết nhìn xuyên thấu cửa kính pha lê của cửa hàng đồ uống, liếc mắt một cái liền thấy Tô Từ đang ngồi ở bàn tròn nhỏ.

 

Khuôn mặt của thiếu nữ nhỏ nhắn trắng nõn, thật bắt mắt, chỉ thấy cô thỉnh thoảng lại nhìn đến quầy thu ngân.

 

Lục Chiết nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy chàng trai cao lớn soái khí mặc quần áo nhân viên của tiệm trà sữa, đang bận rộn nhận đơn lấy tiền.

 

Ánh mắt đen nhánh tối đến biến thành màu đen.

 

Tay Lục Chiết rũ ở một bên tê dại.

 

Hắn bỗng nhiên phát hiện, ánh mắt Tô Từ luôn nhìn về phía mình, tùy thời đều có thể nhìn về phía những người khác.

 

Trên gương mặt cương lãnh, sắc mặt trắng bệch, Lục Chiết cảm thấy trong ngực có cổ buồn đau xa lạ.

 

Cơ bắp bắt đầu co giật khiến đau đớn truyền đến, làm hắn thanh tỉnh lại.

 

Lục Chiết vẫn luôn biết, hiện tại Tô Từ thích hắn, có lẽ là vì cô cần hôn môi với hắn, nên mới sinh ra hảo cảm.

 

Cô còn trẻ, về sau cô sẽ gặp được nhiều bạn cùng tuổi ưu tú hơn, đặc biệt là trong đại học, mỗi một người đều tinh thần phấn chấn, bồng bột, thanh xuân dào dạt, có sinh mệnh ngoan cường.

 

Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ phát hiện, người mang bệnh nan y như hắn cũng không đáng giá để cô thích.

 

Hoặc là, cô gặp bộ dáng của hắn sau khi phát bệnh, chân không thể đi, tứ chi không thể động, miệng không thể nói, chỉ có thể nằm trên giường, thân thể héo rút, sinh mệnh dần trôi đi, cô sẽ hối hận vì đã cùng hắn ở bên nhau.

 

Tất cả những thứ đó hắn đều đã nghĩ đến.

 

Lúc trước hắn không đồng ý để cô công khai tin tức hai người ở bên nhau, trong đó có một nguyên nhân, là vì hắn không hy vọng bản thân trở thành chướng ngại vật của cô.

 

Nếu trong tương lai, cô chán hắn, gặp được người mình chân chính thích, cô tùy thời đều có thể đổi ý.

 

Thấy ánh mắt của thiếu nữ nhìn về phía Quý Trì, Lục Chiết đứng an tĩnh, cơ bắp trên cánh tay co giật từng chút từng chút một, môi mỏng mím chặt đến mức mất đi màu sắc.

 

Đầu ngón tay tê dại từng trận, một hồi lâu, Lục Chiết lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tô Từ.

 

Đầu bên kia rất nhanh đã truyền đến thanh âm dễ nghe của thiếu nữ: "Lục Chiết."

 

Lục Chiết ngước mắt, xuyên thấu qua cửa kính pha lê nhìn về phía Tô Từ trong tiệm: "Anh nhìn thấy em."

 

Tô Từ nghi hoặc ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy thiếu niên cao lớn bên ngoài, ánh mắt đen nhánh của cô sáng lên, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

 

"Sao anh lại tới đây?" Tô Từ cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Lục Chiết: "Là chú Phương nói cho anh, chú ấy thấy em ở chỗ này sao?"

 

"Ừ." Lục Chiết thu hồi di động, ánh mắt đối diện với Quý Trì trước quầy thu ngân trong tiệm.

 

"Anh là nhớ em, cho nên khi biết em ở chỗ này liền lập tức lại đây tìm em sao?" Tô Từ cười khanh khách dắt tay Lục Chiết: "Tay anh làm sao lại lạnh như vậy, rất lạnh phải không?"

 

Đầu ngón tay của thiếu niên lạnh lẽo.

 

Lục Chiết thu liễm ánh mắt chăm chú, lắc đầu.

 

Hắn nắm chặt tay của thiếu nữ: "Chú Phương nói cho anh đồ uống của cửa hàng này khá ngon."

 

Tô Từ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt đắc ý: "Rõ ràng là anh muốn gặp em."

 

Lục Chiết rũ mắt nhìn cô, môi mỏng dần khôi phục màu đỏ: "Ừ."

 

Hắn cảm thấy không chỉ tim mình bị đông cứng, mà còn bị thối rữa.

 

Hắn ích kỷ lại đê tiện mà hy vọng, thời gian mình trộm được sẽ lại dài thêm một chút.

 

Nhận được lời đáp lại của Lục Chiết, trên môi đỏ xinh đẹp của Tô Từ là ý cười ức chế không được: "Em biết mà."

 

Hiện tại Lục Chiết đến, Tô Từ cũng không vội về nhà, cô nắm tay hắn đi dạo trung tâm mua sắm.

 

Lúc lướt qua một cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da, Tô Từ đi vào. Sắp khai giảng, đến lúc đó sẽ có huấn luyện quân sự.

 

Cô vốn không muốn tham gia, đừng nói với cô về vấn đề cường thân tráng thể, thân thể cô mảnh mai như vậy, chưa huấn luyện đã muốn té ngã.

 

Nhưng ở Tô gia, tuy mẹ Tô tán thành Tô Từ không huấn luyện quân sự, nhưng ba Tô và Tô Trí Viễn lại hy vọng Tô Từ tham gia. Theo bọn họ, Tô Từ xác thật nên rèn luyện thật tốt.

 

Hơn nữa, ba Tô còn nói Lục Chiết cũng tham gia, cô càng không có lý do không tham gia.

 

Phản kháng không hiệu quả, Tô Từ cảm thấy mình thật bi thảm.

 

Hiện tại thời tiết tháng tám vẫn nóng bức như cũ, mặt trời cũng độc ác. Bàn về huấn luyện quân sự, đừng nói về vấn đề thân thể có thể chịu được hay không, trong mắt Tô Từ, những thứ đó đều không quan trọng bằng làn da của cô.

 

Làn da của cô tuyết trắng non mịn, bản thân cô nhìn còn thích không chịu không được. Chỉ cần tưởng tượng bản thân đứng dưới ánh mặt trời sẽ bị đốt thành than, cô liền muốn khóc.

 

Tô Từ trực tiếp bảo người phục vụ cầm mười bình phun sương chống nắng và kem chống nắng.

 

Lục Chiết kinh ngạc: "Em mua nhiều như vậy, dùng hết không?"

 

"Chia cho anh một nửa." Tô Từ duỗi tay sờ mặt của Lục Chiết. Cũng không biết có phải vì chịu ảnh hưởng của bệnh ALS hay không, lúc hắn không cười, sắc mặt liền sẽ rất lạnh.

 

Nhưng làn da của hắn rất tốt, màu da trắng lạnh, hơn nữa mặt mày thanh tuấn, nhìn thế nào cũng đẹp thế nấy.

 

"Lúc huấn luyện quân sự, anh nhớ bôi kem chống nắng đấy." Tô Từ học bộ dáng Lục Chiết niết mình, nhéo mặt của hắn: "Một khuôn mặt soát khí như vậy, phải bảo vệ thật tốt."

 

Phơi đen, cô sẽ rất đau lòng.

 

Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết nhìn cô: "Rất thích gương mặt của anh sao?"

 

Tô Từ thành thật thật sự, cô gật đầu: "Đúng vậy."

 

Mỗi một chỗ lớn lên của Lục Chiết đều nằm trong thẩm mỹ của cô, khiến cô thích đến không chịu được.

 

Lục Chiết duỗi tay dời tay của thiếu nữ trên mặt mình đi, nghiêm túc nói: "Anh sẽ bảo vệ mặt mình thật tốt."

 

Hy vọng cô có thể thích hắn lâu thêm một chút.

 

Lúc thanh toán tiền, Tô Từ còn thêm tiền boa, nhờ người đưa một đống bình phun sương chống nắng đến Tô gia và Lục gia, cô nắm tay Lục Chiết tiếp tục đi dạo.

 

Lầu hai tương đối nhiều cửa hàng trang phục. Tất cả quần áo mà Tô Từ mặc đều là mẹ Tô cho phòng làm việc riêng định chế, kiểu dáng đẹp, hơn nữa chất liệu vải dệt cũng rất mềm mại.

 

Sau khi Lục Chiết trở lại Lục gia, cũng có người chuyên môn phụ trách quần áo của hắn, cũng là chuyên môn định chế.

 

Cho nên, hai người đối với cửa hàng trang phục cũng không cảm thấy hứng thú.

 

Nhưng khi lướt qua một cửa hàng nội y, ánh mắt của Tô Từ bị người mẫu được trưng bày sau cửa kính pha lê hấp dẫn.

 

Trên người của người mẫu giả mặc một bộ quần áo học sinh, hiển nhiên có chút không giống với đồng phục cô mặc trước kia. Quần áo trên người của người mẫu không chỉ có tu thân, mà cổ áo còn mở rất thấp, hơn nữa váy cũng rất ngắn.

 

Tô Từ dùng đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay của Lục Chiết, trong mắt ẩn giấu hư sắc, cô cố ý hỏi hắn: "Bộ váy đó đẹp không?"

 

Lục Chiết nhìn thoáng qua bên trong pha lê.

 

Tô Từ nhón mũi chân, tiến đến bên tai của Lục Chiết, thấp giọng hỏi hắn: "Anh biết đây là quần áo gì không?"

 

Lục Chiết trả lời: "Đồng phục."

 

Ở bên tai hắn Tô Từ nở nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng lại dễ nghe: "Là đồng phục tình thú."

 

Tay Lục Chiết nắm tay thiếu nữ căng thẳng, hắn buông xuống mi mắt đang run rẩy: "Đoàn Đoàn."

 

Tô Từ xấu xa thật sự. Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của hắn, cô hỏi hắn: "Em mặc cho anh xem, được không?"

 

Sắc mặt của Lục Chiết không được tự nhiên lại có vài phần bất đắc dĩ, hắn nắm chặt tay của thiếu nữ đang làm loạn trong lòng bàn tay của mình: "Không tốt."

 

Hắn nơi nào không biết cô đang đánh ý đồ xấu gì chứ?

 

Bị cự tuyệt, Tô Từ khó chịu mím môi: "Tại sao anh một chút tình thú cũng không có vậy."

 

Cô nắm tay Lục Chiết đi vào trong tiệm nội y.

 

"Đoàn Đoàn." Lục Chiết đứng bất động tại chỗ.

 

Đuôi mắt của Tô Từ hơi cong lên: "Em thích bộ váy đó, em không mặc cho anh xem, mặc cho em xem."

 

Về phần hắn có thể vô ý nhìn thấy hay không, đây không phải chuyện cô có thể khống chế.

 

Lục Chiết nhìn cô thật sâu một cái, chỉ có thể mặc cô mua đồng phục tình thú mà cô nói đến.

 

Ban đêm.

 

Tô Từ thay váy hôm nay mua trong cửa hàng nội y.

 

Vải dệt trên thân cũng không giống sơ mi trắng của đồng phục. Để đạt tới hiệu quả tu thân, vải dệt chọn dùng chính là vải dệt màu trắng co dãn.

 

Sau khi Tô Từ mặc vào, cô phát hiện hiệu quả kinh người.

 

Dáng người của cô rất tốt, mặc vào áo sơ mi tu thân, đuôi áo thấp làm lộ eo thế này, khiến đường cong càng thêm no đủ.

 

Tô Từ cũng mặc váy ô vuông vào, so với váy đồng phục của cô còn muốn ngắn hơn một phần ba.

 

Chiều dài làn váy của đồng phục vốn dài qua đầu gối một chút, nhưng váy này lại khó che lấp đùi, khó trách là đồng phục tình thú.

 

Tô Từ đánh giá trước gương một phen, vừa thuần, vừa dục. So với con thỏ tinh, hiện tại cô càng giống một con hồ ly tinh câu nhân.

 

Cô càng nhìn càng vừa lòng.

 

Tô Từ suy nghĩ, có thể tìm được cơ hội ở trước mặt Lục Chiết lộ ra cảnh cô mặc trang phục đẹp mắt thế này thì tốt rồi.

 

Mà lúc này, di động cô đặt trên giường vang lên.

 

Mắt Tô Từ sáng ngời.

 

Cơ hội chủ động đưa tới.

Tô Từ đi qua, nhận video call của Lục Chiết gọi đến: "Hôm nay anh không bận sao?"

 

Bình thường vào giờ này, hắn còn đang làm việc.

 

"Bồi em xong lại làm việc." Lục Chiết nghe lọt tai lời của ông chủ Phương.

 

Với hắn mà nói, công tác xác thật không quan trọng bằng cô.

 

Tô Từ chớp mắt, có chút kinh ngạc: "Lục Chiết, tối nay anh ăn mật đường sao?"

 

Thế mà sẽ biết nói lời ngọt.

 

Lục Chiết cười khẽ.

 

Tô Từ cầm lấy di động đi đến bàn trang điểm. Đặt điện thoại trên giá, cô lùi về phía sau để camera nhắm ngay toàn thân của mình.

Cô cố ý oán giận với Lục Chiết: "Em mặc thử quần áo mới mua hôm nay, hình như mua hơi nhỏ, có chút chật, váy cũng có chút ngắn."

 

Tô Từ không hề cảm thấy bản thân làm càn, bởi vì cô càng có thể làm càn hơn.

 

Lục Chiết: "..."

 

Quần áo trên người của thiếu nữ trong màn hình xác thật khá nhỏ, áo trên lộ ra eo tinh tế của cô, mà xuống thân còn lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp và mảnh khảnh của cô.

 

Mà ở chỗ cổ áo thấp thấp, lộ ra một mảng da tuyết trắng lớn.

 

Lục Chiết đỡ trán. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao một thân đồng phục vào miệng thiếu nữ liền biến thành loại quần áo đặc thù.

 

Tô Từ cố ý xoay người trước mặt Lục Chiết, mặt cô không đỏ, mắt cô không nháy mà bắt đầu khoe khoang: "Tuy rằng váy hơi nhỏ, nhưng em mặc rất thích hợp, cũng đẹp, anh thấy sao?"

 

Ánh mắt Lục Chiết lơ đãng xẹt qua eo lộ ra của cô. Hắn ôm quá cô nhiều như vậy, đương nhiên biết eo cô có bao nhiêu mềm, có bao nhiêu mảnh khảnh.

 

Hắn không dám nhìn kỹ thiếu nữ đẹp đến mức câu nhân trước mặt: "Đẹp."

 

Tô Từ bất mãn trừng hắn: "Anh cũng không có nhìn em."

 

Lục Chiết bị bắt ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Rất đẹp."

 

Lúc này Tô Từ mới cho hắn một đôi mắt nhỏ vừa lòng.

 

Nếu ở trước mặt Lục Chiết mặc váy này, Tô Từ khả năng còn sẽ có vài phần ngượng ngùng. Nhưng hiện tại cách Lục Chiết một tầng màn hình, da mặt của cô lại rất dày, nơi nào còn nửa điểm thẹn thùng?

 

Cô một chút cũng không vội thay quần áo, cứ như vậy mà video call với Lục Chiết.

 

Nhìn đỉnh lỗ tai đỏ thấu của Lục Chiết, còn có chếch đi không dám nhìn ánh mắt của mình, Tô Từ có cảm giác thành tựu tràn đầy.

 

Cô rất thích nhìn bộ dáng Lục Chiết hoảng loạn tay chân nhưng lại không làm gì được cô như vậy.

 

* * *

 

Khi giá trị sinh mệnh của Quý Trì chỉ còn dư lại nửa ngày, từ buổi sáng Tô Từ đã thủ sẵn ở tiệm trà sữa.

 

Nhân viên trong tiệm đã không phải lần đầu thấy Tô Từ, nhưng mỗi lần thấy cô, vẫn như cũ sẽ bị kinh diễm.

 

Trong phòng làm việc phía sau, mấy nam nhân viên đều đang kinh ngạc cảm thán Tô Từ xinh đẹp.

 

Đinh Tiểu U nhìn về phía Quý Trì đang uống nước.

 

Chỉ thấy chàng trai ngẩng đầu lên, khi nuốt, hầu kết trên cổ càng thêm rõ ràng. Cô ta nhìn liền mê, trái tim nhỏ nhịn không được nhảy lên, trên mặt đỏ hồng.

 

Cô ta cảm thấy chỉ có chàng trai như Quý Trì mới không nông cạn giống đàn ông khác, chỉ coi trọng sắc đẹp.

 

Cái cô kiều nữ kia đã tới tiệm vài lần trong mấy ngày nay, rõ ràng chính là đến vì Quý Trì, da mặt dày thật sự.

 

May mắn chính là, Quý Trì đối với cái cô kiều nữ kia hình như rất lãnh đạm.

 

Bất quá, nữ truy nam cách tầng sa, hiện tại Quý Trì không lay được, cũng không có nghĩa cậu ấy sẽ vẫn không lay được.

 

Dù sao đi nữa, cái cô kiều nữ kia lớn lên thật sự rất đẹp.

 

Đinh Tiểu U cắn môi, trong lòng bất an.

 

Cô ta hỏi Quý Trì: "Đêm nay cậu phải đi quán bar làm thêm sao?"

 

"Ừ." Quý Trì dọn ly của mình, chuẩn bị ra ngoài làm việc.

 

Ngón tay của Đinh Tiểu U vô thức quấn lấy một sợi chỉ nhỏ trên vạt áo của mình. Quý Trì còn chăm chỉ làm việc hơn cô ta, cô ta căn bản không tìm thấy thời gian để hẹn cậu ấy.

 

Tô Từ rất nhàm chán, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc Quý Trì tan tầm. Cô cầm di động, không chậm mà đi theo cậu ấy rời khỏi cửa hàng đồ uống.

 

Đinh Tiểu U nhìn đến nhíu mày. Cái cô kiều nữ kia không phải là muốn đuổi theo đến chỗ Quý Trì làm việc buổi tối đấy chứ.

 

Làm sao sẽ có cô gái không biết xấu hổ như vậy?

 

Cô ta một phen bỏ qua giẻ lau trong tay, lập tức đến phòng nghỉ đổi quần áo làm việc, đuổi theo.

 

Trước cổng lớn của trung tâm mua sắm, Đinh Tiểu U quả nhiên thấy được cái cô kiều nữ kia đang không nhanh không chậm mà đi theo sau Quý Trì.

 

Cô ta nhanh chóng tiến lên, đi đến bên người của Quý Trì: "Quý Trì, bạn mình hẹn mình cùng đi quán bar nơi cậu làm việc. Mình và cậu tiện đường, cậu không ngại mình đi cùng cậu chứ? Mình có chút không quen đường."

 

Quý Trì cõng ba lô màu đen, trên người không mặc quần áo nhân viên của tiệm trà sữa, mà là mặc một kiện áo phông màu trắng, thân dưới là một cái quần jean, chàng trai trẻ tuổi lại soái khí, chọc đến Đinh Tiểu U lại đỏ mặt.

 

"Tùy tiện." Quý Trì đi ra trung tâm mua sắm, đi đến trạm xe buýt cách đó không xa.

 

Đinh Tiểu U không bị cự tuyệt, trong lòng cô ta mừng thầm, thậm chí còn trộm nhìn thoáng qua Tô Từ ở phía sau.

 

Vào thời gian tan tầm, trạm xe buýt đã có rất nhiều người đang đợi xe.

 

Đinh Tiểu U đi theo Quý Trì lên xe buýt, cô ta còn chưa kịp đứng vững, bên ngoài lại có một đợt người tiến vào.

 

Lập tức, xe buýt đầy ắp người. Đừng nói là không có vị trí xoay người, ngay chỗ đứng cũng không có.

 

Vừa rồi bị những người khác đẩy ra, Đinh Tiểu U chỉ có thể mắt trông mong mà nhìn Quý Trì cách mình vài người.

 

Một tay Quý Trì nắm tay vịn trên xe buýt, người xung quanh chen tới chen lui không hề ảnh hưởng đến soái khí của cậu ấy.

 

Đinh Tiểu U vốn tính toán vào lúc xung quanh chen chúc, cô ta liền có cớ chui vào trong ngực của Quý Trì, để cậu ấy che chở cho mình.

 

Dù sao thì trong phim truyền hình nam nữ chủ đều có tình tiết lãng mạn như vậy.

 

Nhưng hiện tại, cô ta căn bản không qua được bên người của Quý Trì.

 

Đinh Tiểu U cảm thấy ảo não.

 

Tô Từ mới ra khỏi cổng của trung tâm mua sắm, cô chậm rãi đi đến bãi đỗ xe bên ngoài.

 

Tài xế đã sớm chờ đợi. Thấy cô đi ra, liền nhanh chóng mở cửa xe thay cô.

 

Tô Từ ngồi vào đuôi ghế sau, cô bảo tài xế đi theo chiếc xe buýt phía trước.

 

Cô không mời Quý Trì cùng ngồi xe, là vì cô biết đối phương sẽ cự tuyệt, cô lười làm chuyện vô dụng.

 

Hơn nữa, nếu đối phương hỏi cô vì sao theo dõi mình, cô cũng có thể quang minh chính đại phản bác, chỉ là tiện đường mà thôi.

 

Người trên xe buýt không ngừng chèn ép. Nhiệt độ không khí ban ngày nóng bức, không ít người đều ra mồ hôi trên người. Toàn bộ chen trong một không gian nhỏ hẹp và chật kín như vậy, làm các loại mồ hôi sôi nổi hòa vào nhau, trong không khí là mùi vị làm người hít thở không thông.

 

Đinh Tiểu U đã quen đi giao thông công cộng, nhưng hôm nay cô ta cố ý mặc một cái váy dài màu trắng. Cô ta tận lực rúc thân thể không muốn đụng vào những tên đàn ông đầy dầu mỡ bên cạnh, lo sợ váy trắng của mình bị dính mùi thân thể của những người đó, bị những tên đàn ông đó làm dơ.

 

Lúc xuống xe, cô ta đẩy đám người ra, lảo đảo lao xuống xe buýt, mà váy trên người đã bị chèn ép đến nhăn dúm.

 

Đinh Tiểu U nhanh chóng dùng tay lôi kéo, vuốt phẳng vị trí nếp nhăn.

 

Thấy Quý Trì bước đi ở phía trước, cô ta chỉ có thể vội vàng đùa nghịch làn váy vài cái rồi lập tức đuổi theo trước: "Quý Trì, từ từ đã."

 

Sắp đi tới trước cửa, một chiếc siêu xe màu đen sang trọng dừng ở trước mặt bọn họ, tài xế mở cửa.

 

Chỉ thấy chân dẫm trên mặt đất, mắt cá chân tuyết trắng tinh tế, bên trên quấn quanh một sợi dây thừng màu bạc, trên dây là một con thỏ con ngốc nghếch.

 

Chủ nhân của đôi chân trắng tuyết đi xuống. Bộ dáng của đối phương xinh đẹp động lòng người, ngay cả một cọng tóc cũng như được tỏa ánh đèn, nhu thuận phiếm ánh sáng.

 

Đinh Tiểu U vẫn luôn biết gia thế của mình không tốt, nhưng cô ta cũng không oán trách, thậm chí còn nỗ lực kiếm tiền.

 

Nhưng hiện tại, cô ta nhìn cô kiều nữ trước mặt, sắc mặt thoải mái khoan khoái, không giống cô ta mới chen chúc giao thông công cộng đến mức mồ hôi đầy đầu, dính đầy mùi mồ hôi của những người khác, chật vật không thôi, Đinh Tiểu U cắn môi theo bản năng.

 

Đặc biệt khi nhìn đến trên người đối phương mặc một cái váy liền áo màu hồng cánh sen, khiến làn da càng thêm trắng như tuyết. Cô ta không quá rõ về hàng hiệu, vì những thứ đó không phải thứ cô ta có thể tiếp xúc, nhưng cô ta không phải là không nhìn ra chất lượng vải dệt trên người của đối phương rất tốt.

 

Cái loại vải dệt mỏng manh phiêu dật nhu thuận, khẳng định không phải ở trung tâm mua sắm là có thể mua được.

 

Đinh Tiểu U như thể ăn phải quả nho sống, trong miệng vừa chua vừa chát.

 

Lần đầu tiên cô ta cảm thấy không công bằng. Mệnh của đối phương làm sao lại tốt như vậy, sinh ra trong gia đình có tiền.

 

Còn cô gái chăm chỉ nỗ lực, lại tích cực hướng về phía trước như cô ta, vì sao chỉ có thể chịu khổ, chịu ủy khuất.

 

Theo bản năng, Đinh Tiểu U xê dịch đến bên người của Quý Trì, ít nhất cô ta và Quý Trì là người cùng một thế giới, cô ta hiểu Quý Trì hơn.

 

Nghĩ như vậy, chua xót trong miệng Đinh Tiểu U mới thoáng giảm đi.

 

Giây tiếp theo, lại có hai chiếc xe đột nhiên ngừng ở trước cửa.

 

Theo bản năng, Đinh Tiểu U nhìn lại, chỉ thấy vài người đàn ông mặc quần áo màu đen thống nhất, thân cao thể tráng bước xuống xe. Mấy người đó bước đi chỉnh tề, khí thế bức nhân đi đến bên này.

 

Đinh Tiểu U sợ tới mức tránh sau người của Quý Trì theo bản năng.

 

Mấy người đàn ông cao tráng dừng ở trước mặt Tô Từ: "Tiểu thư."

 

Tô Từ gật đầu: "Vào thôi."

 

Thân thể của cô nhỏ yếu, nên đừng hy vọng cô sẽ động thủ với hung thủ để cứu Quý Trì.

 

Đinh Tiểu U nhìn mấy người đàn ông cao lớn đi theo sau cái cô kiều nữ kia, bao lấy cô đi vào bên trong.

 

Trong lòng Đinh Tiểu U tràn đầy khiếp sợ.

 

Đây là tư thái cao cao của thiên kim tiểu thư sao?

 

Ghen tuông trong miệng Đinh Tiểu U khắc chế không được, lại lần lượt trào ra.


14 lượt thích

Bình Luận

Thor
1 tuần trước
Mỗi khi anh Lục bất an là chị nhà có cách giải quyết