Khi hai người rời khỏi hội sở, thời gian đã qua 0 giờ.
Gió đêm mang theo hơi ẩm oi bức từ bờ sông, thổi đến khiến lòng người phiền muộn.
Hai chiếc xe thể thao dừng lại trên đại lộ ven sông, Hạ Tuân tựa vào cửa xe để tỉnh rượu, trong đầu anh tràn ngập hình bóng cô gái không bắt máy điện thoại của mình.
Tần Hoài châm một điếu thuốc rồi hút nhẹ hai hơi, không nhịn được mà hỏi anh: “Đám người đó chỉ là một lũ hề, mày để ý đến họ làm gì?”
Hạ Tuân tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói nhẹ như gió: “Mày còn nhớ không, khoảng thời gian trước có một vụ lùm xùm, một đám con nhà giàu mới nổi cưỡng bức hai nữ sinh viên, cuối cùng bồi thường một số tiền là xong chuyện.”
Tần Hoài lập tức hiểu ra: “Ý mày là...”
Hạ Tuân khẽ gật đầu.
“Chết tiệt, sao mày không nói sớm?” Tần Hoài trách móc một chút: “Sớm biết là đám rác rưởi này thì đã không đơn giản chỉ là nuốt tàn thuốc rồi.”
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Tuân là Khương Tiểu Lê. anh vui vẻ móc điện thoại ra xem, nhưng cùng lúc đó có rất nhiều người chúc mừng sinh nhật anh.
Bà ngoại yêu quý và người nhà, một trong những người anh em thân thiết là Tiếu Nhị cùng vợ anh ta là chị Duyệt, người anh em khác là Lộ Quyền cùng vợ anh ta là chị Mạn, duy chỉ có Khương Tiểu Lê là không thấy đâu.
Tần Hoài liếc mắt nhìn đồng hồ, chân thành chúc phúc: “Đến giờ rồi, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
Hạ Tuân kéo cửa xe bước vào, Tần Hoài phất tay tạm biệt: “Tao đi trước đây.”
Câu chúc mừng sinh nhật mà anh muốn nhất, đêm nay nhất định anh phải nghe được.
“Mày không đi tăng hai sao?” Tần Hoài hỏi.
“Không đi.”
Khóe mắt anh ánh lên một tia tà khí: “Bây giờ tao đang có một bụng hỏa, chỉ muốn tìm người để xả.”
...
Cửa sổ phòng ngủ chưa đóng chặt, gió nóng bay vào thấm vào da thịt, tạo thành một lớp hơi nước mỏng.
Khương Tiểu Lê trằn trọc ngủ không yên, nửa mơ nửa tỉnh thì mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ, có một đứa trẻ bị đánh bầm dập mặt mũi đang ngồi xổm trong góc khóc. Cô tiến đến an ủi, đứa trẻ vừa khóc vừa ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú y hệt phiên bản thu nhỏ của Hạ Tuân.
“Bạn nhỏ ơi, ai bắt nạt em thế?” Cô đau lòng hỏi.
Đứa trẻ tủi thân sà vào lòng cô ôm thật chặt, cô vỗ lưng nó nhẹ nhàng an ủi. Dần dần, hình dáng nhỏ bé trong lòng cô dần lớn lên, lại một lần nữa hiện ra trước mắt thành phiên bản thiếu niên của Hạ Tuân. Gương mặt đó vừa đẹp trai vừa non nớt, đúng chuẩn nam thần học đường phong độ ngời ngời.
“Khương Tiểu Lê...” Anh khẽ gọi tên cô, giọng khàn khàn, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt đỏ hoe: “Tại sao em lại không cần tôi?”
Cô ngây người nhìn anh, ấp úng mãi không biết nên nói gì.
“Em...”
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Tiếng động lớn bất ngờ và chói tai thành công đánh thức cô khỏi giấc mơ.
Cô mở mắt ra, mơ màng ít nhất nửa phút, cuối cùng xác định hiện tại không phải trong mơ, mà là có người thật sự đang gõ cửa.
Khương Tiểu Lê đi dép lê vào rồi lề mề đến trước cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo. Đúng như cô dự đoán, bên ngoài không thể là ai khác ngoài Hạ Tuân.
Sợ anh gây ồn ào ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng, cô miễn cưỡng kéo cửa ra, lặng lẽ thò đầu ra, giọng bình tĩnh hỏi: “Muộn thế này rồi, anh tìm tôi có việc gì à?”
Thật ra trước khi cô mở cửa, Hạ Tuân đang trong cơn nóng nảy đã chuẩn bị sẵn sàng rằng sẽ nuốt chửng cô. Thế nhưng khi ánh mắt chạm đến gương mặt của cô, sự bực bội quanh quẩn trong lòng anh lập tức tan biến, ngay sau đó đầu óc trống rỗng, đôi mắt rực lửa cứ thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn nhỏ tràn đầy collagen, đôi mắt hạnh trong veo linh động, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, giống như nhân bánh trôi hoa anh đào mềm mại, cắn một miếng có thể ngọt đến tận đáy lòng.
“Tôi...” Lời nói thốt ra mềm đi vài phần, đầy ắp giận dữ hóa thành chút tủi tanh: “Tôi gọi cho em nhiều cuộc điện thoại như vậy, tại sao em không nghe máy?”
Cô dịu giọng giải thích: “Giờ này là giờ ngủ rồi mà.”
“Khụ.”
Hạ Tuân im lặng dời tầm mắt, ý chí sau khi uống rượu không kiên định, anh không dám nhìn thẳng mặt cô, càng không dám nhìn chằm chằm chiếc váy ngủ hai dây, sợ mình bùng lên chút dục vọng cầm thú.
“Em có biết hôm nay là ngày gì không?” Anh hỏi với giọng điệu khó chịu.
Khương Tiểu Lê ngây thơ lắc đầu.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
“Ồ.” Đồng tử cô sáng bừng, nở một nụ cười: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Hạ Tuân mím môi, suýt bật cười thành tiếng, nhưng trên mặt vẫn còn giữ vẻ: “Chỉ thế thôi à?”
Cô bối rối chớp mắt: “Anh còn muốn gì nữa?”
“Dù sao thì em cũng phải mời tôi vào nhà uống cốc nước, tiện thể làm cho tôi cái bánh kem gì đó chứ.” Anh thì thầm thêm một câu: “Tôi còn chưa ước trước bánh sinh nhật nữa.”
Dù Khương Tiểu Lê cũng rất muốn thỏa mãn mong ước của anh, nhưng cô cũng tỏ vẻ khó xử: “Muộn thế này rồi, tiệm bánh kem đã sớm đóng cửa hết rồi.”
“Tôi không cần biết.” Anh bực bội đẩy cửa vào, vừa đi vào trong vừa buông lời hung hăng: “Tối nay em không biến ra được cái bánh kem cho tôi thì tôi sẽ ăn vạ ở đây đấy, không đi nữa đâu.”
Cô nhìn người đàn ông quen đường quen nẻo nằm dài trên ghế sofa nhà mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đóng cửa lại rồi đi thẳng vào bếp. Lục lọi trong tủ một lúc lâu rồi cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc bánh chocolate gần hết hạn.
Tính ra thì, cái này cũng coi như là một loại bánh kem đi.
Trở lại phòng khách, cô giơ tay ra như cướp: “Tôi mượn cái bật lửa chút.”
Dù Hạ Tuân không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn móc ra đưa cho cô.
Nửa phút sau, đèn trong phòng đều tắt hết. Trong bóng tối, một chùm sáng đỏ chậm rãi đi tới cùng với tiếng hát ngọt ngào của người phụ nữ.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ... Happy birthday to you... Happy birthday to you...”
Hát hết một bài, vừa hay cô cũng đi đến trước bàn trà, chậm rãi ngồi xổm xuống, biến ra một cốc nước từ phía sau đầy thần bí, trên cùng đúng là chiếc bánh chocolate.
Hạ Tuân há hốc mồm nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười ngọt ngào của người phụ nữ, thầm nghĩ có phải mình đã xuyên không về xã hội cũ rồi không, anh đã phải hạ mình đến mức ăn bánh chocolate vào sinh nhật rồi sao?
“Ước đi.”
Khương Tiểu Lê cho rằng anh cảm động đến mức không nói nên lời, dịu dàng thúc giục bước tiếp theo.
Hạ Tuân run rẩy, dường như cười lạnh vài tiếng, dù vậy, anh vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại để ước nguyện.
“Thổi nến đi.” Cô lại nói.
Người đàn ông vừa mắng thầm mình là đồ ngốc, vừa phối hợp thổi tắt chiếc bật lửa.
Sau khi bật đèn trần, cô quay đầu nói với anh: “Anh cứ ăn đi nhé, tôi đi dọn dẹp một chút.”
Tủ bếp bị cô lục lọi đến hỗn loạn, đang lúc cô nghiêm túc sắp xếp lại, một mảng bóng đen khổng lồ bất ngờ che khuất ánh đèn trên đầu. Cô ngẩng lên nhìn, Hạ Tuân đứng ngược sáng, đồng tử u ám sâu thẳm, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ một gối trên nền nhà.
Khuôn mặt tuấn tú chợt đến gần, mùi rượu xộc vào mũi, khiến cô lập tức liên tưởng đến giấc mơ không lâu trước đây.
Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt đỏ hoe ướt lệ trong mơ đã biến thành đôi mắt say lờ đờ, mơ màng, toát lên chút khí chất mị hoặc của yêu tinh nam.
“Tôi, tôi ra ngoài lấy đồ đã.”
Cô theo bản năng muốn trốn, nhưng người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại vị trí cũ, bốn mắt nhìn nhau gần sát.
“Khương Tiểu Lê.”
“Hả?”
“Em có biết vừa nãy tôi đã ước điều gì không?”
“Không biết.”
“Em nhắm mắt lại, tôi sẽ nói cho em nghe.”
Thật ra Khương Tiểu Lê cũng không tò mò về nguyện vọng của anh, nhưng dù sao cũng là sinh nhật anh, ít nhiều cũng nên nể mặt một chút.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Rất nhanh, một vật mềm mại, nóng bỏng khẽ cọ qua má, đợi đến khi cô ý thức được đó là gì, vừa mở mắt ra, nụ hôn đó đã dừng lại trên mắt cô một cách chuẩn xác.
“Hạ Tuân!”
Cô nghẹn đỏ mặt, vừa thẹn vừa bực.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, cười ngây ngốc, anh chậm rãi đứng thẳng người, cả người sảng khoái lạ thường.
“Tối nay tôi sẽ ngủ ngoài sofa.”
Anh cười tươi như gió xuân, vẫn còn đang dư vị cảm giác mềm mại non nớt ấy: “Cái sinh nhật này, tôi rất hài lòng.”
Gió đêm mang theo hơi ẩm oi bức từ bờ sông, thổi đến khiến lòng người phiền muộn.
Hai chiếc xe thể thao dừng lại trên đại lộ ven sông, Hạ Tuân tựa vào cửa xe để tỉnh rượu, trong đầu anh tràn ngập hình bóng cô gái không bắt máy điện thoại của mình.
Tần Hoài châm một điếu thuốc rồi hút nhẹ hai hơi, không nhịn được mà hỏi anh: “Đám người đó chỉ là một lũ hề, mày để ý đến họ làm gì?”
Hạ Tuân tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói nhẹ như gió: “Mày còn nhớ không, khoảng thời gian trước có một vụ lùm xùm, một đám con nhà giàu mới nổi cưỡng bức hai nữ sinh viên, cuối cùng bồi thường một số tiền là xong chuyện.”
Tần Hoài lập tức hiểu ra: “Ý mày là...”
Hạ Tuân khẽ gật đầu.
“Chết tiệt, sao mày không nói sớm?” Tần Hoài trách móc một chút: “Sớm biết là đám rác rưởi này thì đã không đơn giản chỉ là nuốt tàn thuốc rồi.”
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Tuân là Khương Tiểu Lê. anh vui vẻ móc điện thoại ra xem, nhưng cùng lúc đó có rất nhiều người chúc mừng sinh nhật anh.
Bà ngoại yêu quý và người nhà, một trong những người anh em thân thiết là Tiếu Nhị cùng vợ anh ta là chị Duyệt, người anh em khác là Lộ Quyền cùng vợ anh ta là chị Mạn, duy chỉ có Khương Tiểu Lê là không thấy đâu.
Tần Hoài liếc mắt nhìn đồng hồ, chân thành chúc phúc: “Đến giờ rồi, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
Hạ Tuân kéo cửa xe bước vào, Tần Hoài phất tay tạm biệt: “Tao đi trước đây.”
Câu chúc mừng sinh nhật mà anh muốn nhất, đêm nay nhất định anh phải nghe được.
“Mày không đi tăng hai sao?” Tần Hoài hỏi.
“Không đi.”
Khóe mắt anh ánh lên một tia tà khí: “Bây giờ tao đang có một bụng hỏa, chỉ muốn tìm người để xả.”
...
Cửa sổ phòng ngủ chưa đóng chặt, gió nóng bay vào thấm vào da thịt, tạo thành một lớp hơi nước mỏng.
Khương Tiểu Lê trằn trọc ngủ không yên, nửa mơ nửa tỉnh thì mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ, có một đứa trẻ bị đánh bầm dập mặt mũi đang ngồi xổm trong góc khóc. Cô tiến đến an ủi, đứa trẻ vừa khóc vừa ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú y hệt phiên bản thu nhỏ của Hạ Tuân.
“Bạn nhỏ ơi, ai bắt nạt em thế?” Cô đau lòng hỏi.
Đứa trẻ tủi thân sà vào lòng cô ôm thật chặt, cô vỗ lưng nó nhẹ nhàng an ủi. Dần dần, hình dáng nhỏ bé trong lòng cô dần lớn lên, lại một lần nữa hiện ra trước mắt thành phiên bản thiếu niên của Hạ Tuân. Gương mặt đó vừa đẹp trai vừa non nớt, đúng chuẩn nam thần học đường phong độ ngời ngời.
“Khương Tiểu Lê...” Anh khẽ gọi tên cô, giọng khàn khàn, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt đỏ hoe: “Tại sao em lại không cần tôi?”
Cô ngây người nhìn anh, ấp úng mãi không biết nên nói gì.
“Em...”
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Tiếng động lớn bất ngờ và chói tai thành công đánh thức cô khỏi giấc mơ.
Cô mở mắt ra, mơ màng ít nhất nửa phút, cuối cùng xác định hiện tại không phải trong mơ, mà là có người thật sự đang gõ cửa.
Khương Tiểu Lê đi dép lê vào rồi lề mề đến trước cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo. Đúng như cô dự đoán, bên ngoài không thể là ai khác ngoài Hạ Tuân.
Sợ anh gây ồn ào ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng, cô miễn cưỡng kéo cửa ra, lặng lẽ thò đầu ra, giọng bình tĩnh hỏi: “Muộn thế này rồi, anh tìm tôi có việc gì à?”
Thật ra trước khi cô mở cửa, Hạ Tuân đang trong cơn nóng nảy đã chuẩn bị sẵn sàng rằng sẽ nuốt chửng cô. Thế nhưng khi ánh mắt chạm đến gương mặt của cô, sự bực bội quanh quẩn trong lòng anh lập tức tan biến, ngay sau đó đầu óc trống rỗng, đôi mắt rực lửa cứ thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn nhỏ tràn đầy collagen, đôi mắt hạnh trong veo linh động, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, giống như nhân bánh trôi hoa anh đào mềm mại, cắn một miếng có thể ngọt đến tận đáy lòng.
“Tôi...” Lời nói thốt ra mềm đi vài phần, đầy ắp giận dữ hóa thành chút tủi tanh: “Tôi gọi cho em nhiều cuộc điện thoại như vậy, tại sao em không nghe máy?”
Cô dịu giọng giải thích: “Giờ này là giờ ngủ rồi mà.”
“Khụ.”
Hạ Tuân im lặng dời tầm mắt, ý chí sau khi uống rượu không kiên định, anh không dám nhìn thẳng mặt cô, càng không dám nhìn chằm chằm chiếc váy ngủ hai dây, sợ mình bùng lên chút dục vọng cầm thú.
“Em có biết hôm nay là ngày gì không?” Anh hỏi với giọng điệu khó chịu.
Khương Tiểu Lê ngây thơ lắc đầu.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
“Ồ.” Đồng tử cô sáng bừng, nở một nụ cười: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Hạ Tuân mím môi, suýt bật cười thành tiếng, nhưng trên mặt vẫn còn giữ vẻ: “Chỉ thế thôi à?”
Cô bối rối chớp mắt: “Anh còn muốn gì nữa?”
“Dù sao thì em cũng phải mời tôi vào nhà uống cốc nước, tiện thể làm cho tôi cái bánh kem gì đó chứ.” Anh thì thầm thêm một câu: “Tôi còn chưa ước trước bánh sinh nhật nữa.”
Dù Khương Tiểu Lê cũng rất muốn thỏa mãn mong ước của anh, nhưng cô cũng tỏ vẻ khó xử: “Muộn thế này rồi, tiệm bánh kem đã sớm đóng cửa hết rồi.”
“Tôi không cần biết.” Anh bực bội đẩy cửa vào, vừa đi vào trong vừa buông lời hung hăng: “Tối nay em không biến ra được cái bánh kem cho tôi thì tôi sẽ ăn vạ ở đây đấy, không đi nữa đâu.”
Cô nhìn người đàn ông quen đường quen nẻo nằm dài trên ghế sofa nhà mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đóng cửa lại rồi đi thẳng vào bếp. Lục lọi trong tủ một lúc lâu rồi cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc bánh chocolate gần hết hạn.
Tính ra thì, cái này cũng coi như là một loại bánh kem đi.
Trở lại phòng khách, cô giơ tay ra như cướp: “Tôi mượn cái bật lửa chút.”
Dù Hạ Tuân không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn móc ra đưa cho cô.
Nửa phút sau, đèn trong phòng đều tắt hết. Trong bóng tối, một chùm sáng đỏ chậm rãi đi tới cùng với tiếng hát ngọt ngào của người phụ nữ.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ... Happy birthday to you... Happy birthday to you...”
Hát hết một bài, vừa hay cô cũng đi đến trước bàn trà, chậm rãi ngồi xổm xuống, biến ra một cốc nước từ phía sau đầy thần bí, trên cùng đúng là chiếc bánh chocolate.
Hạ Tuân há hốc mồm nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười ngọt ngào của người phụ nữ, thầm nghĩ có phải mình đã xuyên không về xã hội cũ rồi không, anh đã phải hạ mình đến mức ăn bánh chocolate vào sinh nhật rồi sao?
“Ước đi.”
Khương Tiểu Lê cho rằng anh cảm động đến mức không nói nên lời, dịu dàng thúc giục bước tiếp theo.
Hạ Tuân run rẩy, dường như cười lạnh vài tiếng, dù vậy, anh vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại để ước nguyện.
“Thổi nến đi.” Cô lại nói.
Người đàn ông vừa mắng thầm mình là đồ ngốc, vừa phối hợp thổi tắt chiếc bật lửa.
Sau khi bật đèn trần, cô quay đầu nói với anh: “Anh cứ ăn đi nhé, tôi đi dọn dẹp một chút.”
Tủ bếp bị cô lục lọi đến hỗn loạn, đang lúc cô nghiêm túc sắp xếp lại, một mảng bóng đen khổng lồ bất ngờ che khuất ánh đèn trên đầu. Cô ngẩng lên nhìn, Hạ Tuân đứng ngược sáng, đồng tử u ám sâu thẳm, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ một gối trên nền nhà.
Khuôn mặt tuấn tú chợt đến gần, mùi rượu xộc vào mũi, khiến cô lập tức liên tưởng đến giấc mơ không lâu trước đây.
Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt đỏ hoe ướt lệ trong mơ đã biến thành đôi mắt say lờ đờ, mơ màng, toát lên chút khí chất mị hoặc của yêu tinh nam.
“Tôi, tôi ra ngoài lấy đồ đã.”
Cô theo bản năng muốn trốn, nhưng người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại vị trí cũ, bốn mắt nhìn nhau gần sát.
“Khương Tiểu Lê.”
“Hả?”
“Em có biết vừa nãy tôi đã ước điều gì không?”
“Không biết.”
“Em nhắm mắt lại, tôi sẽ nói cho em nghe.”
Thật ra Khương Tiểu Lê cũng không tò mò về nguyện vọng của anh, nhưng dù sao cũng là sinh nhật anh, ít nhiều cũng nên nể mặt một chút.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Rất nhanh, một vật mềm mại, nóng bỏng khẽ cọ qua má, đợi đến khi cô ý thức được đó là gì, vừa mở mắt ra, nụ hôn đó đã dừng lại trên mắt cô một cách chuẩn xác.
“Hạ Tuân!”
Cô nghẹn đỏ mặt, vừa thẹn vừa bực.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, cười ngây ngốc, anh chậm rãi đứng thẳng người, cả người sảng khoái lạ thường.
“Tối nay tôi sẽ ngủ ngoài sofa.”
Anh cười tươi như gió xuân, vẫn còn đang dư vị cảm giác mềm mại non nớt ấy: “Cái sinh nhật này, tôi rất hài lòng.”