Trước ngực nóng bừng, nóng tới đáng sợ.
Đầu lưỡi nam nhân chẳng khác nào chiếc chổi lông dính nước nóng, cọ xát lên đầu nhũ hồng hào, mang cho nàng cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Xuân Tú cảm thấy không khí xung quanh mình cứ dinh dính, từ từ đè nặng lên cổ khiến nàng khó thở.
Xương ngực gầy gò, chỉ có bầu ngực nặng trĩu đang bị nam nhân dùng tay ôm lấy, gom thành một chỗ, rồi bị há miệng ngậm lấy.
Hôm nay Tưởng Úy mới biết, hóa ra chỗ này của nữ nhân, lại mềm, lại ngon và thơm đến như vậy... Giống như bánh màn thầu khi xưa không có tiền ăn, chỉ ngày lễ tết mới được cắn miếng nhỏ để đỡ thèm.
Hắn ăn tới mê mẩn, vật dưới chân thì cứng như một cây trúc, cọ vào đùi Xuân Tú, cộm đến mức phần da ở đó cũng nóng theo.
Xuân Tú mơ màng nhắm mắt, không biết từ lúc nào quần nàng đã bị cởi ra.
Những ngón tay thô ráp dừng lại giữa hai chân nàng, tùy ý xoa nắn, nàng giật mình rên thành tiếng. Trong nháy mắt, gậy thịt nóng và thô to chọc thẳng vào.
Gậy thịt này hoàn toàn khác với phu quân nàng.
Mặc dù không đốt đèn, Xuân Tú vẫn cảm nhận được thứ kia, lớn tới đáng sợ.
“Ngươi...”
“Thợ săn...”
Xuân Tú không biết hắn tên gì, chỉ có thể run rẩy gọi như thế, giọng mềm mại, mềm đến sâu trong lòng Tưởng Úy.
Hắn nắm côn thịt cương cứng trong tay, vỗ nhẹ lên khe thịt mềm mại, giọng khàn khàn: “Tưởng Úy, ta tên là Tưởng Úy.”
Tưởng Úy nhấp hông đẩy về phía đó, nhưng không tìm được chỗ để tiến vào.
Hắn nhíu chặt mày, lần nữa lùi ra sau, dùng tay mò lần nữa.
Hắn dùng đầu ngón tay lướt dọc theo hai miếng thịt trai trơn tuột, từng chút một, cuối cùng cũng tìm được lối vào. Chỉ cần dùng chút sức, thì Xuân Tú nằm bên dưới hắn lập tức giãy giụa trong sợ hãi.
“Tưởng Úy, không được!”
“Ngươi... sao ngươi lại làm vậy?”
Chỉ đổi một củ sâm rừng nhỏ thôi, vậy... vậy mà lại... sờ ở phía sau nàng!
Nếu biết hắn có đam mê kỳ quái như vậy, tất nhiên nàng sẽ không giao dịch với hắn!
Xuân Tú sợ hãi vô cùng, nhân lúc hắn đang ngây người, nàng vội lùi tới mép giường.
“Ta... ta không ngủ với ngươi nữa đâu, ta cũng không cần sâm rừng nữa.”
Tưởng Úy đang trong lúc bốc lửa, thấy nàng đột nhiên đổi ý, hắn cũng bực bội.
“Tại sao? Chính ngươi đã đồng ý, bây giờ lại nói đổi ý?”
Vật dưới thân cương cứng khó chịu, Tưởng Úy thở hổn hển, giọng điệu cũng gay gắt.
Xuân Tú rụt vai sợ hãi, nàng cách hắn xa một chút.
Cơ thể nhỏ nhắn của nàng cuộn tròn ở góc tường, nàng không dám lên tiếng, sợ chọc giận hắn.
Tưởng Úy hít sâu một hơi, cố gắng nói dịu dàng: “Được, nếu ngươi không muốn thì cũng phải cho ta một lý do chứ? Vừa rồi chẳng phải còn tốt sao?”
Thấy hắn không còn tức giận nữa, lúc này Xuân Tú mới ấp úng nói nhỏ: “Ở phía trước thì được... phía sau thì không được...”
“Cái gì?”
Tưởng Úy nhíu mày, hắn không hiểu ý nàng lắm.
Không phải ngủ là làm chuyện đó sao? Tiến vào là được rồi, trước sau có gì khác nhau?
Xuân Tú thật sự không biết hắn không biết hay giả vờ không biết, nhưng nghĩ tới củ sâm cứu mạng Phán Ni Nhi, nàng cố nén cơn xấu hổ, lắp bắp giải thích: “Hoa huyệt... hoa huyệt thì được... phía sau... ở phía sau... không được.”
Trong bóng tối, mặt Tưởng Úy bất giác đỏ lên.
Hắn chưa từng thấy chỗ đó của nữ nhân, chỉ nghe mấy nam tử hán trong thôn nói qua. Nữ nhân có hai lỗ, một lỗ để đi tiểu, một lỗ để đi vệ sinh.
Chẳng lẽ, vừa rồi hắn mò nhầm chỗ?
Thấy Xuân Tú co người ở góc giường, Tưởng Úy ho nhẹ hai tiếng, nói: “Ta... vừa rồi tay mò sai chỗ, không phải ta muốn làm ở phía sau đâu.”
Xuân Tú nói nhỏ: “Thật... thật không?”
Tưởng Úy gật đầu, nhận ra nàng không thấy được, hắn nói: “Thật, nếu ngươi sợ thì có thể dùng tay chỉnh lại.”
Nói xong, hắn nghĩ tới cảnh bàn tay nhỏ bé nắm lấy côn thịt có hơi cứng của hắn, nhét vào miệng huyệt ẩm ướt, dưới thân lại bắt đầu rung lên.
Hắn dỗ dành, giọng khàn khàn: “Sâm rừng, ngươi không muốn sao?”
Xuân Tú giằng cho một lúc, cuối cùng cũng không cưỡng lại củ sâm rừng. Phán Ni Nhi cần có đồ bồi bổ, nàng... dù bán rẻ một chút... cũng đáng...
Nghĩ vậy, Xuân Tú lấy hết dũng khí, tay chân cùng bò trở lại đến giường đất và nằm xuống.
Bàn tay lớn của Tưởng Út vuốt ve dọc một đường chân nàng, nắm tay đang đặt bên eo nàng, đặt lên côn thịt đang cương cứng của hắn.
Bàn tay nhỏ bé vì làm lụng vất vả, nên có vết chai mỏng ở lòng bàn tay, lại gãi đúng chỗ ngứa mà an ủi đường gân nổi trên côn thịt hắn.
“Ngươi tự nhét nó vào hoa huyệt đi.”
Tay nhỏ bị bàn tay lớn bao lấy, vuốt ve côn thịt dọa người của hắn.
Cái này... cái này có thể vào được à?
Xuân Tú nuốt nước miếng, bàn tay đang nắm côn thịt có hơi run rẩy.
Nhưng chuyện đã tới nước này, nếu nàng bỏ cuộc thì đi đâu tìm thuốc bổ cho Phán Ni Nhi đây.
Nghĩ tới Phán Ni Nhi vẫn còn nằm ở cách vách, sáng mai bé con có thể uống được thuốc bổ, Xuân Tú cũng kiên định hơn.
Tuy tay hơi run, nhưng nàng vẫn từ từ đưa thứ kia vào, tìm được hoa huyệt đang khép chặt.
“Ở... ở đây...” Giọng Xuân Tú run run, nắm côn thịt chọc vào giữa hai chân mình.
Tưởng Úy nghe vậy, cũng đưa tay sờ thử nơi đó. Quả nhiên có một hoa huyệt đang ẩm ướt.
“Được.” Tưởng Úy đáp, mượn thế tay nàng và duỗi thẳng lưng, nhấp côn thịt thật mạnh vào trong.
Đầu lưỡi nam nhân chẳng khác nào chiếc chổi lông dính nước nóng, cọ xát lên đầu nhũ hồng hào, mang cho nàng cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Xuân Tú cảm thấy không khí xung quanh mình cứ dinh dính, từ từ đè nặng lên cổ khiến nàng khó thở.
Xương ngực gầy gò, chỉ có bầu ngực nặng trĩu đang bị nam nhân dùng tay ôm lấy, gom thành một chỗ, rồi bị há miệng ngậm lấy.
Hôm nay Tưởng Úy mới biết, hóa ra chỗ này của nữ nhân, lại mềm, lại ngon và thơm đến như vậy... Giống như bánh màn thầu khi xưa không có tiền ăn, chỉ ngày lễ tết mới được cắn miếng nhỏ để đỡ thèm.
Hắn ăn tới mê mẩn, vật dưới chân thì cứng như một cây trúc, cọ vào đùi Xuân Tú, cộm đến mức phần da ở đó cũng nóng theo.
Xuân Tú mơ màng nhắm mắt, không biết từ lúc nào quần nàng đã bị cởi ra.
Những ngón tay thô ráp dừng lại giữa hai chân nàng, tùy ý xoa nắn, nàng giật mình rên thành tiếng. Trong nháy mắt, gậy thịt nóng và thô to chọc thẳng vào.
Gậy thịt này hoàn toàn khác với phu quân nàng.
Mặc dù không đốt đèn, Xuân Tú vẫn cảm nhận được thứ kia, lớn tới đáng sợ.
“Ngươi...”
“Thợ săn...”
Xuân Tú không biết hắn tên gì, chỉ có thể run rẩy gọi như thế, giọng mềm mại, mềm đến sâu trong lòng Tưởng Úy.
Hắn nắm côn thịt cương cứng trong tay, vỗ nhẹ lên khe thịt mềm mại, giọng khàn khàn: “Tưởng Úy, ta tên là Tưởng Úy.”
Tưởng Úy nhấp hông đẩy về phía đó, nhưng không tìm được chỗ để tiến vào.
Hắn nhíu chặt mày, lần nữa lùi ra sau, dùng tay mò lần nữa.
Hắn dùng đầu ngón tay lướt dọc theo hai miếng thịt trai trơn tuột, từng chút một, cuối cùng cũng tìm được lối vào. Chỉ cần dùng chút sức, thì Xuân Tú nằm bên dưới hắn lập tức giãy giụa trong sợ hãi.
“Tưởng Úy, không được!”
“Ngươi... sao ngươi lại làm vậy?”
Chỉ đổi một củ sâm rừng nhỏ thôi, vậy... vậy mà lại... sờ ở phía sau nàng!
Nếu biết hắn có đam mê kỳ quái như vậy, tất nhiên nàng sẽ không giao dịch với hắn!
Xuân Tú sợ hãi vô cùng, nhân lúc hắn đang ngây người, nàng vội lùi tới mép giường.
“Ta... ta không ngủ với ngươi nữa đâu, ta cũng không cần sâm rừng nữa.”
Tưởng Úy đang trong lúc bốc lửa, thấy nàng đột nhiên đổi ý, hắn cũng bực bội.
“Tại sao? Chính ngươi đã đồng ý, bây giờ lại nói đổi ý?”
Vật dưới thân cương cứng khó chịu, Tưởng Úy thở hổn hển, giọng điệu cũng gay gắt.
Xuân Tú rụt vai sợ hãi, nàng cách hắn xa một chút.
Cơ thể nhỏ nhắn của nàng cuộn tròn ở góc tường, nàng không dám lên tiếng, sợ chọc giận hắn.
Tưởng Úy hít sâu một hơi, cố gắng nói dịu dàng: “Được, nếu ngươi không muốn thì cũng phải cho ta một lý do chứ? Vừa rồi chẳng phải còn tốt sao?”
Thấy hắn không còn tức giận nữa, lúc này Xuân Tú mới ấp úng nói nhỏ: “Ở phía trước thì được... phía sau thì không được...”
“Cái gì?”
Tưởng Úy nhíu mày, hắn không hiểu ý nàng lắm.
Không phải ngủ là làm chuyện đó sao? Tiến vào là được rồi, trước sau có gì khác nhau?
Xuân Tú thật sự không biết hắn không biết hay giả vờ không biết, nhưng nghĩ tới củ sâm cứu mạng Phán Ni Nhi, nàng cố nén cơn xấu hổ, lắp bắp giải thích: “Hoa huyệt... hoa huyệt thì được... phía sau... ở phía sau... không được.”
Trong bóng tối, mặt Tưởng Úy bất giác đỏ lên.
Hắn chưa từng thấy chỗ đó của nữ nhân, chỉ nghe mấy nam tử hán trong thôn nói qua. Nữ nhân có hai lỗ, một lỗ để đi tiểu, một lỗ để đi vệ sinh.
Chẳng lẽ, vừa rồi hắn mò nhầm chỗ?
Thấy Xuân Tú co người ở góc giường, Tưởng Úy ho nhẹ hai tiếng, nói: “Ta... vừa rồi tay mò sai chỗ, không phải ta muốn làm ở phía sau đâu.”
Xuân Tú nói nhỏ: “Thật... thật không?”
Tưởng Úy gật đầu, nhận ra nàng không thấy được, hắn nói: “Thật, nếu ngươi sợ thì có thể dùng tay chỉnh lại.”
Nói xong, hắn nghĩ tới cảnh bàn tay nhỏ bé nắm lấy côn thịt có hơi cứng của hắn, nhét vào miệng huyệt ẩm ướt, dưới thân lại bắt đầu rung lên.
Hắn dỗ dành, giọng khàn khàn: “Sâm rừng, ngươi không muốn sao?”
Xuân Tú giằng cho một lúc, cuối cùng cũng không cưỡng lại củ sâm rừng. Phán Ni Nhi cần có đồ bồi bổ, nàng... dù bán rẻ một chút... cũng đáng...
Nghĩ vậy, Xuân Tú lấy hết dũng khí, tay chân cùng bò trở lại đến giường đất và nằm xuống.
Bàn tay lớn của Tưởng Út vuốt ve dọc một đường chân nàng, nắm tay đang đặt bên eo nàng, đặt lên côn thịt đang cương cứng của hắn.
Bàn tay nhỏ bé vì làm lụng vất vả, nên có vết chai mỏng ở lòng bàn tay, lại gãi đúng chỗ ngứa mà an ủi đường gân nổi trên côn thịt hắn.
“Ngươi tự nhét nó vào hoa huyệt đi.”
Tay nhỏ bị bàn tay lớn bao lấy, vuốt ve côn thịt dọa người của hắn.
Cái này... cái này có thể vào được à?
Xuân Tú nuốt nước miếng, bàn tay đang nắm côn thịt có hơi run rẩy.
Nhưng chuyện đã tới nước này, nếu nàng bỏ cuộc thì đi đâu tìm thuốc bổ cho Phán Ni Nhi đây.
Nghĩ tới Phán Ni Nhi vẫn còn nằm ở cách vách, sáng mai bé con có thể uống được thuốc bổ, Xuân Tú cũng kiên định hơn.
Tuy tay hơi run, nhưng nàng vẫn từ từ đưa thứ kia vào, tìm được hoa huyệt đang khép chặt.
“Ở... ở đây...” Giọng Xuân Tú run run, nắm côn thịt chọc vào giữa hai chân mình.
Tưởng Úy nghe vậy, cũng đưa tay sờ thử nơi đó. Quả nhiên có một hoa huyệt đang ẩm ướt.
“Được.” Tưởng Úy đáp, mượn thế tay nàng và duỗi thẳng lưng, nhấp côn thịt thật mạnh vào trong.